ĐỌC HIỂU (5,0 điểm)
Đọc đoạn trích sau:
Hãy chọn một môn học hay công việc mà bạn thật sự yêu thích, đừng làm theo trào lưu, hay vì mong muốn của ai khác mà lãng phí thời gian, tâm huyết để rồi thất bại, mỏi mệt mới nhận ra những thứ ấy không phù hợp với khả năng, nguyện vọng của mình.
[…]
Hãy mua một chiếc áo khiến bạn thấy thoải mái, tự tin khi mặc. Đừng vì chế độ khuyến mãi của người bán, hoặc lời khen của người bạn đi cùng hay vì chiếc áo ấy khiến bạn quyến rũ hơn trong mắt người đối diện.
Hãy nuôi dưỡng một sở thích nào đó: hội họa, viết lách, âm nhạc, thể thao… nếu những thứ ấy khiến bạn hứng thú chứ không phải để giống một ai khác mà bạn ngưỡng mộ. Chỉ có đam mê thật sự mới khiến cuộc sống của ta ý nghĩa hơn. Bạn sẽ không hối tiếc vì một cuộc sống quá tẻ nhạt khi quỹ thời gian luôn tỷ lệ nghịch với tuổi tác của bạn.
Hạnh phúc của mình, vui hay buồn là do mình cảm nhận, chính ta chứ không ai khác phải nhận lãnh trách nhiệm với những việc ta làm, cớ gì phải sống theo ý kiến của người khác, sống chết với những lựa chọn do họ định đoạt?
(Trích, Lê Thị Ngọc Vi, Ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống… Báo Thanh niên, 26/11/2017)
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 1. Lời khuyên nào trong đoạn trích trên khiến em tâm đắc nhất?
Câu 2. Phân tích tác dụng của câu hỏi tu từ được in đậm cuối đoạn trích.
Câu 3. Thông điệp mà người viết muốn gửi đến bạn đọc là gì?
Câu 4. Từ nội dung đoạn trích em có thể rút ra cho mình bài học gì và vận dụng như thế nào?
VIẾT (15,0 điểm)
Câu 1 ( 5,0 điểm).
Có ý kiến cho rằng: “Thời đại Internet, chúng ta có thể dễ dàng kết nối với hàng triệu người nhưng chúng ta lại đang mất đi sự kết nối với chính mình, sống thiếu mục đích, sống theo trào lưu, không biết điều gì là có giá trị cho mình, không biết sức mạnh thực sự của mình là gì.”
Hãy viết một bài văn nghị luận (khoảng 300 chữ) góp phần giải quyết thực trạng “mất đi sự kết nối với chính mình” của một bộ phận bạn trẻ hiện nay.
Câu 2 ( 10,0 điểm).
Nhà văn, nhà báo Lưu Quý Kỳ cho rằng: Nhà thơ gói tâm tình của mình trong thơ. Người đọc mở ra bỗng thấy tâm tình của chính mình.
Phân tích bài thơ “Áo cũ” của Lưu Quang Vũ để thấy tâm tình của nhà thơ và của chính mình.
ÁO CŨ
(Lưu Quang Vũ)
Áo cũ rồi, mỗi ngày thêm ngắn
Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai
Thương áo cũ như là thương kí ức
Đựng trong hồn cho mắt phải cay cay.
Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn
Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim
Áo con có đường khâu tay mẹ vá
Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm.
Áo đã ở với con qua mùa qua tháng
Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương
Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới
Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn.
Hãy biết thương lấy những manh áo cũ
Để càng thương lấy mẹ của ta
Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống
Những gì trong năm tháng trôi qua…
(1963, lớp 9H, Lưu Quang Vũ, Thơ tình, NXB văn học, 2002)
* Chú thích:
– Lưu Quang Vũ (1948-1988) quê ở Đà Nẵng, là nhà thơ, nhà viết kịch, nhà văn tài năng. Thơ Lưu Quang Vũ bay bổng, tài hoa giàu cảm xúc, nhiều trăn trở, khát khao. Ông còn có đóng góp đặc biệt cho nghành sân khấu với nhiều vở kịch đặt ra nhiều vấn đề thời sự bức thiết của đời sống.
– Bài thơ Áo cũ được viết vào năm 1963, khi tác giả mới 15 tuổi, học lớp 9. Năm 2002, bài thơ được in trong tập thơ tình của nhà xuất bản Văn học.