PHẦN I: ĐỌC – HIỂU
Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu
BÔNG HOA NƯỚC
Chuyên chìm vào giấc ngủ. […] Một cơn mơ dịu dàng và náo nức đến với nó. Bà nó hiện về trong khu vườn nhà xào xạc tiếng lá. Bà mỉm cười với nó và thầm thì: “Có một loài hoa kỳ diệu nở trong lòng nước. Ai hái được bông hoa đó sẽ trở thành người đẹp nhất và thông minh nhất”. Chuyên níu áo bà hỏi: “Ai sẽ hái được hở bà?”. Bà nói: “Người nào dũng cảm vì người khác sẽ hái được”. Nó hỏi: “Thế cháu có là người dũng cảm không?”. Bà nó gật đầu: “Bà tin cháu là người dũng cảm”. Trong giấc mơ, Chuyên nhìn thấy từ dưới lòng nước của đầm làng tỏa sáng. Đấy là ánh sáng của bông hoa nước. Nó chạy đến bờ đầm và từ từ lội xuống nước. Càng đến giữa bờ đầm ánh sáng từ dưới lòng nước càng tỏa lên rực rỡ. Chuyên sung sướng. Nó đưa tay xuống nước về phía ánh sáng phát ra. Bỗng từ trên bờ tiếng mẹ nó gọi nó gấp gáp: “Chuyên ơi! Chuyên ơi! Chuyên ơi!”.
Chuyên giật mình tỉnh giấc.
– Chuyên ơi! Chuyên!
Từ trên giường, tiếng mẹ nó gọi. Nó tỉnh ngủ hẳn.
– Mẹ gọi con à?
– Dậy đi, mẹ đau quá, dậy giúp mẹ.
Chuyên vội vàng ngồi dậy. Nó tụt khỏi giường và đến bên giường mẹ.
– Mẹ làm sao thế mẹ? Chuyên lo lắng hỏi?
– Có lẽ mẹ sắp sinh em bé – Mẹ nói và thở nặng nhọc – con lấy quần áo và áo mưa cho mẹ. Đi đâu? Chuyên hoảng hốt.
– Mẹ phải đến trạm xá. Con giúp mẹ đi.
Chuyên hấp tấp chuẩn bị quần áo và áo mưa cho mẹ. Mẹ gượng ngồi dậy khoác áo mưa và nói:
– Con dưa mẹ đi!
– Vâng!
Chuyên trả lời mà người nó run bần bật vì sợ hãi. Bên ngoài, gió như một cái roi khổng lồ đang quất nát cây cối. Khi hai mẹ con Chuyên vừa bước đến cửa thì mẹ kêu lên và quỳ xuống. Chuyên hoảng hốt ôm lấy mẹ
– Mẹ ơi! Mẹ làm sao thế?
– Mẹ… mẹ đau quá! – Mẹ hổn hển – Con ơi…
– Mẹ! – Chuyên khi kêu lên. Nó vừa sợ vừa thương mẹ. Mẹ cố đứng lên. Nhưng mẹ như không thể nào bước đi được. Mẹ ôm bụng và thở, mồ hôi tứa đầy trên trán.
– Mẹ không thể đi được… con ạ.
– Làm thế nào bây giờ hở mẹ? […]
– Mẹ không thể đến trạm xá được. Giọng mẹ yếu ớt, đứt quãng. Con phải đến trạm xá gọi bà Quy đến đỡ cho mẹ…
Nghe mẹ nói vậy, Chuyên run lên. Nó không thể nào đến đỏ được. Nó chỉ là cô bé gái chín tuổi. Làm sao nó dám đi một đoạn đường gần một ki-lô-mét trong đêm bão lớn như thế này. Không có ai giúp nó lúc này. Nhà nó ở cách làng quá xa. Bố nó thầu khu đất này để làm lò gạch. Tháng này bắt đầu tháng mưa bão, bổ Chuyển không làm gạch, mà ra thị xã làm thuê. Chuyên ngồi bên mép giường hoang mang. Đôi mắt nó mở to hoảng sợ.
– Mẹ chết mất con ơi – Mẹ kêu lên và vật văn trên giường – Con đi đi, đi gọi bà Quy… Nghe đến đó, Chuyên òa khóc. Nó khóc vì sợ hãi, vì lo sợ mẹ nó và vì bất lực. – Con đi đi. Đừng sợ – Mẹ Chuyên gượng ngồi dậy – Con mặc áo mưa vào. Nào đi đi, con. Chuyên vẫn ngồi bất động và nức nở. Cơn đau sinh nở làm mặt mẹ bạc trắng và méo
mó. Tóc mẹ rũ rượi.
– Mẹ sắp sinh bé. Nếu không có bà đỡ em con… em con… chết mất, Chuyên ơi!
Chuyên nín. Nó bàng hoàng nhìn mẹ. Bao tháng ngày rồi, nó mong đợi ngày em nó ra đời. Nó ao ước một đứa em. “Em con… chết mất”. Câu nói đó của mẹ làm nó chợt trở nên cứng rắn
– Con sẽ đi. Con đi ngay.
Chuyên nói và hấp tấp đứng dậy. Nó khoác áo mưa và đội chiếc mũ lá của bố nó.
– Hãy giúp mẹ… dừng sợ… con nhé!
Chuyên bậm môi, gật đầu. Nó bước ra cửa. Gió ùa vào như xô ngã nó. Ngọn đèn phụt tắt
-Mẹ!
Chuyên kêu lên. Nó nhắm mắt lại. Chỉ chốc lát, mưa đã hắt ướt đẫm chiếc áo mưa của nó. – Đi đi con – Giọng mẹ nó từ bóng tối vọng ra – Đừng sợ. Hãy vì em bé của con.
Nó bước ào ra sân. Gió như nhấc bổng nó lên. Cây cối gào thét trong vườn. Khi bước lên trên mặt đê, nó như ngạt đi vì gió. Nếu không có chớp, nó không thể nhìn thấy mặt đê. Cả thế gian mênh mông tối đen và mưa gió gào rú như chỉ có một mình nó. Một mình đứa bé gái chín tuổi nhỏ nhoi, bấm chân, chuệch choạng bước. Đã mấy lần nó định quay ngoặt chạy và về nhà. Những lúc đó, hình ảnh mẹ nó và gương mặt nhợt nhạt, méo mó giọng nói hổn hển “Em con… chết mất” lại hiện về.
Chuyên đã đến trạm xá lúc nào mà nó cũng không biết. Khi chớp lóe lên thì nó nhận ra trạm xá xã đã ở trước mặt. Nó sướng đến lạnh người. Nó quáng quàng chạy vào sân trạm xá. Khu nhà chìm trong mưa.
[…] Đến gần trưa thì bố nó về. Khi bố vừa xuất hiện ở cửa thì nó kêu lên “Bố! Mẹ sinh em bé rồi” và ngất đi. Nó đã quá mệt mỏi và sợ hãi.
Và giấc mơ đêm qua lại trở về với nó. Nó từ từ đưa tay vào lòng nước. Nơi đang tỏa ra một thứ ánh sáng diệu kỳ. Những ngón tay bé bỏng của nó chạm vào bông hoa nước. Nó ngắt bông hoa và bước đi. Nắng ngập tràn quanh nó. Và cứ sau mỗi bước đi, nó lại đẹp thêm lộng lẫy. Nó đã trở thành người đẹp nhất và thông minh nhất.
(Nguyễn Quang Thiều, Tuyển tập, NXB Văn học, 1917)
Câu 1: Truyện có những nhân vật nào? Ai là nhân vật chính? Ai là nhân vật phụ nhưng có vai trò quan trọng trong sự phát triển của cốt truyện?
Câu 2: Tóm tắt văn bản trên bằng một đoạn văn khoảng 6 – 8 câu.
Câu 3: Xác định ngôi kể và nêu tác dụng của ngôi kể trong văn bản trên?
Câu 4: Xác định thành phần được mở rộng và mở rộng bằng cách trong câu văn dưới đây. Nêu tác dụng được mở rộng?
“Một mình đứa bé gái chín tuổi nhỏ nhoi, bấm chân, chuệch choạng bước.”
Câu 5: Chỉ ra và nêu tác dụng biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn sau: trong câu: “Bên ngoài, gió như một cái roi khổng lồ đang quất nát cây cối”.
Câu 6: Nhân vật Chuyên được khắc họa trên những phương diện nào? Tìm những chi tiết cho các phương diện đó? Từ đó, em thấy Chuyên là người như thế nào?
Câu 7: Đề tài chính của văn bản trên là gì?
Câu 8: Chi tiết “bông hoa nước” trong văn bản trên có những ý nghĩa gì?
Câu 9: Qua văn bản trên, em rút ra cho mình những thông điệp gì ?
PHẦN II. VIẾT
Câu 1: Bông hoa nước là một truyện ngắn đặc sắc của nhà văn Nguyễn Quang Thiều. Trong văn bản trên, nhân vật Chuyên hẳn đã để lại cho em nhiều ấn tượng. Hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) nêu cảm nhận của em về nhân vật Chuyên
Câu 2:
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”
Câu ca dao trên nhắc nhở chúng ta về công ơn to lớn của cha mẹ, những người đã hy sinh, vất vả nuôi dưỡng ta khôn lớn. Trong cuộc sống hiện đại, vai trò của con cái không chỉ là sự vâng lời mà còn là biết giúp đỡ, chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ trong gia đình. Vậy chúng ta nên làm gì để giúp đỡ và chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ?
Hãy viết bài văn nghị luận xã hội (khoảng 400 chữ) nêu suy nghĩ của em về vấn đề cần giải quyết trên.
ĐÁP ÁN CHI TIẾT
PHẦN I. ĐỌC HIỂU
1
– Nhân vật chính: Chuyên.
– Nhân vật phụ: Mẹ của Chuyên, bà Quy.
– Mẹ là nhân vật phụ quan trọng vì cơn sinh nở của mẹ tạo ra xung đột chính trong câu chuyện.
2
Văn bản “Bông hoa nước” của Nguyễn Quang Thiều thuộc thể loại truyện ngắn. Câu chuyện diễn ra vào một đêm bão lớn ở vùng quê, khi Chuyên – một bé gái 9 tuổi – sống cùng mẹ, đang đối mặt với tình huống khẩn cấp: mẹ em sắp sinh và cần người giúp đỡ nhưng không thể tự mình đến trạm xá. Dù rất sợ hãi, Chuyên được giao nhiệm vụ đi gọi bà đỡ. Qua cơn mưa gió bão táp, em dũng cảm vượt qua nỗi sợ và hoàn thành nhiệm vụ. Nhờ sự dũng cảm của Chuyên, mẹ em đã sinh em bé an toàn. Tác phẩm gửi gắm thông điệp về lòng dũng cảm, tình yêu gia đình và sự trưởng thành qua khó khăn của trẻ nhỏ. Lời kể chuyện tạo sự gần gũi và thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của nhân vật chính, nhấn mạnh giá trị của những hành động dũng cảm vì người khác.
3
Ngôi kể thứ ba giúp câu chuyện được kể một cách khách quan và toàn diện, dễ dàng khắc họa hành động, suy nghĩ, cảm xúc của Chuyên. Qua đó, tính cách dũng cảm, yêu thương gia đình của cô bé hiện lên rõ nét. Đồng thời, ngôi kể này cũng tạo điều kiện để người đọc đồng cảm sâu sắc với nhân vật.
4
– Cụm danh từ “đứa bé gái chín tuổi nhỏ nhoi” mở rộng chủ ngữ “đứa bé gái” bằng cách thêm các cụm bổ ngữ “chín tuổi” và “nhỏ nhoi”, làm rõ sự non nớt và nhỏ bé của nhân vật Chuyên.
– Cụm động từ “bấm chân, chuệch choạng bước” mở rộng hành động “bước” bằng cách thêm hai động từ “bấm chân” và “chuệch choạng”, diễn tả rõ hơn sự khó khăn, lúng túng trong bước đi của Chuyên.
5
– BPTT so sánh: “gió như một cái roi khổng lồ đang quất nát cây cối”.
– Tác dụng:
+ Tăng sức gợi hình, gợi cảm cho diễn đạt; tăng thêm kịch tính và sự hấp dẫn cho câu chuyện.
+ Biện pháp so sánh này giúp người đọc hình dung rõ ràng sức mạnh dữ dội của cơn bão, tạo ra cảm giác bão táp mạnh mẽ và đầy nguy hiểm.
+ Đồng thời, nó góp phần làm nổi bật sự dũng cảm và quyết tâm của Chuyên khi đối mặt với thiên nhiên khắc nghiệt lúc cứu mẹ và em
6
Nhân vật Chuyên được khắc họa trên những phương diện: Hành động, lời nói, lời nói trực tiếp của người kể chuyện
– Hành động:
+ Khi mẹ kêu đau, Chuyên nhanh chóng chuẩn bị quần áo và áo mưa cho mẹ.
+ Khi mẹ yêu cầu đưa đến trạm xá, Chuyên vội vàng đứng dậy và sẵn sàng giúp mẹ: “Con dắt mẹ đi!”
+ Dù sợ hãi và lo lắng, Chuyên đã quyết định đi gọi bà đỡ giữa đêm bão: “Con sẽ đi. Con đi ngay.”
+ Trên đường đi, Chuyên phải đương đầu với mưa bão và sự cô đơn, nhưng vẫn tiếp tục đi vì nghĩ đến mẹ và em bé: “Cả thế gian mênh mông tối đen và mưa gió gào rú như chỉ có một mình nó.”
=>Nhận xét: Hành động của Chuyên thể hiện tính cách dũng cảm, có trách nhiệm, và sự hy sinh. Dù rất sợ hãi, cô bé vẫn quyết tâm thực hiện nhiệm vụ vì lòng yêu thương mẹ và em bé. Hành động này cho thấy sự trưởng thành và kiên định của Chuyên trong hoàn cảnh khó khăn.
– Lời nói:
+ Khi mẹ kêu đau và không thể đến trạm xá, Chuyên lo lắng hỏi: “Mẹ làm sao thế mẹ?”
+ Lúc mẹ nhờ đi gọi bà đỡ, Chuyên sợ hãi khóc và hỏi: “Làm thế nào bây giờ hở mẹ?”
+ Sau đó, Chuyên nói với mẹ một cách quyết tâm: “Con sẽ đi. Con đi ngay.”
=> Lời nói của Chuyên thể hiện sự lo lắng và bối rối ban đầu khi đối diện với tình huống nguy cấp. Tuy nhiên, sau đó, lời nói của cô bé trở nên mạnh mẽ và quyết tâm hơn. Điều này cho thấy Chuyên không chỉ là một đứa trẻ yếu đuối, mà còn là một người kiên định và có trách nhiệm khi đối diện với thử thách.
– Lời kể trực tiếp của người kể chuyện
+ Người kể chuyện miêu tả cảm xúc của Chuyên khi đối diện với khó khăn: “Nó khóc vì sợ hãi, vì lo sợ mẹ nó và vì bất lực.”
+ Người kể chuyện cũng nhấn mạnh quyết tâm của Chuyên khi phải vượt qua nỗi sợ hãi: “Chuyên nín. Nó bàng hoàng nhìn mẹ… Con sẽ đi. Con đi ngay.”
+ Sự đấu tranh nội tâm của Chuyên được miêu tả rõ: “Chuyên run lên… nhưng câu nói của mẹ ‘Em con chết mất’ khiến cô bé quyết tâm đi gọi bà đỡ.”
=> Người kể chuyện khắc họa Chuyên như một cô bé nhạy cảm, dễ bị xúc động nhưng cũng đầy bản lĩnh. Miêu tả của người kể chuyện giúp người đọc hiểu rõ hơn về sự phát triển trong nội tâm của Chuyên, từ một cô bé sợ hãi trở thành một người dũng cảm vì gia đình.
– Từ những chi tiết khắc họa nhân vật, có thể nhận thấy Chuyên:
+ Dũng cảm và có trách nhiệm: Dù rất sợ hãi, Chuyên vẫn dám đối diện với thử thách để giúp mẹ và bảo vệ em bé.
+ Yêu thương gia đình: Sự lo lắng cho mẹ và mong muốn bảo vệ em bé đã thúc đẩy Chuyên vượt qua nỗi sợ hãi cá nhân.
+ Trưởng thành sớm: Hoàn cảnh khó khăn đã giúp Chuyên trưởng thành hơn so với tuổi thực của mình, biết đối mặt với trách nhiệm lớn trong gia đình.
=> Chuyên là một cô bé 9 tuổi, tuy nhỏ bé nhưng giàu tình cảm, có lòng dũng cảm và tinh thần trách nhiệm cao. Những phẩm chất này đã giúp cô bé vượt qua thử thách trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
7
Đề tài chính của văn bản “Bông hoa nước” là sức mạnh của tình yêu thương và lòng dũng cảm. (Câu chuyện xoay quanh Chuyên, một cô bé chín tuổi, đã vượt qua nỗi sợ hãi và cơn bão dữ để giúp mẹ sinh em bé. Qua đó, văn bản thể hiện sự hy sinh, tình cảm gia đình sâu sắc, cùng với tinh thần dũng cảm vì người khác.)
8
Chi tiết “bông hoa nước” trong văn bản mang nhiều ý nghĩa biểu tượng:
– Biểu tượng cho lòng dũng cảm: Bông hoa nước chỉ xuất hiện với người dũng cảm vì người khác. Đây là hình ảnh ẩn dụ cho lòng dũng cảm và sự hy sinh của Chuyên khi cô bé quyết tâm đi trong cơn bão để cứu mẹ và em.
– Biểu tượng của vẻ đẹp tâm hồn: Bông hoa nước tượng trưng cho vẻ đẹp tinh thần, trí tuệ. Chuyên đã “hái” được bông hoa nước khi vượt qua thử thách, trở nên mạnh mẽ, thông minh, và đẹp đẽ không chỉ về ngoại hình mà cả tâm hồn.
– Sự trưởng thành của nhân vật: Bông hoa nước còn thể hiện quá trình trưởng thành của Chuyên, từ một cô bé nhỏ nhoi, yếu đuối đến một người dũng cảm, có ý chí và trách nhiệm.
9
Thông điệp: Hãy dũng cảm đối mặt với khó khăn và sẵn sàng nhận trách nhiệm để giúp đỡ những người mình yêu thương. Hy sinh vì gia đình sẽ gắn kết tình cảm và mang lại ý nghĩa sâu sắc. Mỗi thử thách cũng là cơ hội để ta trưởng thành và mạnh mẽ hơn.
PHẦN II. VIẾT
1
1. Về hình thức:
– Chú ý cấu trúc bài văn đủ 3 phần MỞ – THÂN – KẾT
Thân bài cần có sự phân chia bố cục mạch lạc mỗi ý lớn có thể xây dựng thành một đoạn văn
2. Nội dung cần đạt:
a. Mở đoạn: Giới thiệu chung
– Giới thiệu tác phẩm “Bông hoa nước” của Nguyễn Quang Thiều.
– Nêu ấn tượng chung về nhân vật Chuyên (lòng dũng cảm, tình yêu thương gia đình).
b. Thân đoạn: Cảm nhận về nhân vật Chuyên
– Hoàn cảnh của Chuyên:
+ Là một cô bé chín tuổi, đối diện với tình huống khó khăn khi mẹ sắp sinh em trong đêm bão.
+ Nỗi sợ hãi của Chuyên trước cơn bão và nhiệm vụ quá lớn với một đứa trẻ.
– Hành động dũng cảm của Chuyên:
+ Dù sợ hãi, Chuyên vẫn quyết định chạy ra ngoài trời bão để gọi bà đỡ cho mẹ.
+ Các hành động như chuẩn bị đồ cho mẹ, chạy đến trạm xá thể hiện tinh thần trách nhiệm.
– Sự trưởng thành và tình yêu thương:
+ Từ một cô bé nhỏ nhoi, yếu đuối, Chuyên trở nên mạnh mẽ, kiên cường vì mẹ và em.
+ Sự dũng cảm của Chuyên là kết quả của tình yêu thương gia đình sâu sắc.
c. Kết đoạn:
– Nhận xét về phẩm chất cao quý của Chuyên: dũng cảm, kiên cường, hy sinh.
– Bài học mà em rút ra từ nhân vật Chuyên: tinh thần trách nhiệm và tình yêu thương gia đình.
* Đoạn văn tham khảo: Nhân vật Chuyên trong truyện ngắn “Bông hoa nước” của Nguyễn Quang Thiều để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc về lòng dũng cảm và tình yêu thương gia đình. Chuyên, dù chỉ là một cô bé chín tuổi, đã vượt qua nỗi sợ hãi tột cùng để đối diện với cơn bão lớn và hoàn thành nhiệm vụ quan trọng – giúp mẹ sinh em. Trước thử thách gian khó, Chuyên không bỏ cuộc mà đã dũng cảm bước ra ngoài đêm bão, dù bản thân run rẩy và lo sợ. Qua từng hành động, như chuẩn bị đồ cho mẹ hay chạy đến trạm xá, em cảm nhận được sự trưởng thành của Chuyên, từ một cô bé nhỏ nhoi, yếu đuối đến người can đảm vì người khác. Điều này thể hiện tinh thần trách nhiệm và tình yêu thương to lớn mà Chuyên dành cho mẹ và em mình. Hình ảnh Chuyên trong cơn bão là biểu tượng cho lòng dũng cảm và ý chí mạnh mẽ, một phẩm chất cao quý mà em học được từ nhân vật này. Chuyên không chỉ là một đứa trẻ mà còn là tấm gương sáng về lòng hy sinh và sự kiên cường
2
1. Về hình thức:
– Chú ý cấu trúc bài văn đủ 3 phần MỞ – THÂN – KẾT
Thân bài cần có sự phân chia bố cục mạch lạc mỗi ý lớn có thể xây dựng thành một đoạn văn
2. Nội dung cần đạt:
a. Mở bài:
– Dẫn dắt bằng câu ca dao: “Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”
– Giới thiệu vấn đề:
+ Công ơn cha mẹ là vô bờ bến, không gì có thể đong đếm được. Cha mẹ đã không ngừng chăm sóc, nuôi dưỡng chúng ta thành người.
+ Đặt vấn đề: Trong thời đại hiện đại, con cái cần không chỉ vâng lời mà còn phải biết giúp đỡ và chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ.
b. Thân bài:
* Ý nghĩa của công ơn cha mẹ:
– Công lao to lớn của cha mẹ:
+ Cha mẹ sinh thành, nuôi dưỡng, chăm sóc, dạy dỗ chúng ta từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành.
+ Họ không ngừng hi sinh thời gian, công sức và cả sức khỏe để tạo điều kiện tốt nhất cho con cái.
– Sự hi sinh thầm lặng:
+ Nhiều khi, cha mẹ không bao giờ đòi hỏi con cái phải báo đáp, nhưng tình cảm và công ơn của cha mẹ là điều mỗi người con nên khắc ghi.
* Vai trò của con cái trong việc giúp đỡ và chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ:
– Giảm gánh nặng cho cha mẹ:
+ Con cái có thể giúp đỡ cha mẹ bằng những hành động nhỏ như phụ giúp việc nhà, chăm sóc em nhỏ, hoặc giúp cha mẹ trong những công việc ngoài xã hội.
– Cách con cái có thể chia sẻ:
+ Chăm chỉ học tập: Học tập chăm chỉ để cha mẹ không phải lo lắng là cách thể hiện sự quan tâm lớn nhất của con cái.
+ Giúp đỡ việc nhà: Các công việc như dọn dẹp, nấu ăn, giặt giũ tuy nhỏ nhưng lại giúp giảm bớt gánh nặng cho cha mẹ.
+ Quan tâm đến cha mẹ: Thể hiện tình yêu thương bằng việc lắng nghe, chia sẻ với cha mẹ về những khó khăn trong cuộc sống. Hỏi thăm, chăm sóc sức khỏe cho cha mẹ.
– Tự giác và chủ động:
+ Con cái cần tự giác trong việc giúp đỡ cha mẹ, không cần đợi cha mẹ nhắc nhở. Điều này thể hiện trách nhiệm và ý thức của con cái.
* Tầm quan trọng của việc chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ:
– Xây dựng gia đình ấm no, hạnh phúc: Khi con cái biết chia sẻ, gia đình sẽ trở nên hòa thuận, ấm cúng, mọi người yêu thương nhau hơn.
– Giúp con cái trưởng thành: Giúp đỡ cha mẹ là cách để con cái học hỏi về trách nhiệm, tự lập và có lòng biết ơn đối với cha mẹ.
– Đền đáp công ơn cha mẹ: Việc giúp đỡ cha mẹ cũng là cách con cái thể hiện lòng biết ơn, đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục.
c. Kết bài:
– Khẳng định: Giúp đỡ và chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ là hành động không chỉ để giảm bớt gánh nặng mà còn thể hiện lòng biết ơn, tình yêu thương của con cái.
– Lời nhắn nhủ: Mỗi người con hãy luôn trân trọng những hy sinh của cha mẹ, hãy hành động từ những việc nhỏ nhất để bù đắp cho công lao trời biển ấy.
* Bài văn tham khảo:
“Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”
Câu ca dao trên nhắc nhở chúng ta về công ơn to lớn của cha mẹ, những người đã hy sinh, vất vả nuôi dưỡng ta khôn lớn. Trong cuộc sống hiện đại, vai trò của con cái không chỉ là sự vâng lời mà còn là biết giúp đỡ, chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ trong gia đình. Vậy chúng ta nên làm gì để giúp đỡ và chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ?
Cha mẹ đã dành trọn cuộc đời mình để nuôi nấng, chăm sóc và dạy dỗ chúng ta. Họ không ngừng hi sinh thời gian, công sức và sức khỏe, tạo điều kiện tốt nhất cho con cái. Công ơn ấy thật vô bờ bến và không gì có thể đong đếm được. Điều đó khiến chúng ta, những người con, không thể không ghi nhớ và biết ơn.
Để giúp đỡ và chia sẻ trách nhiệm với cha mẹ, con cái có thể bắt đầu từ những hành động nhỏ. Trước hết, hãy chăm chỉ học tập. Học tốt không chỉ là nghĩa vụ mà còn là món quà lớn nhất mà chúng ta có thể dành tặng cho cha mẹ, giúp họ vơi bớt lo lắng. Thứ hai, hãy chủ động giúp đỡ việc nhà, từ những việc đơn giản như dọn dẹp, nấu ăn đến chăm sóc em nhỏ. Những việc làm này tuy nhỏ nhưng lại có ý nghĩa lớn lao, giúp cha mẹ giảm bớt gánh nặng trong cuộc sống hàng ngày.
Ngoài ra, hãy luôn quan tâm đến cha mẹ. Lắng nghe, chia sẻ và hỏi thăm sức khỏe của cha mẹ là cách thể hiện tình yêu thương của con cái. Tự giác giúp đỡ cha mẹ mà không cần đợi họ nhắc nhở cũng thể hiện trách nhiệm và lòng biết ơn của chúng ta đối với họ.
Chia sẻ trách nhiệm không chỉ giúp gia đình trở nên hòa thuận, ấm cúng hơn mà còn giúp con cái trưởng thành hơn. Khi biết giúp đỡ cha mẹ, chúng ta học được nhiều bài học quý giá về trách nhiệm và sự tự lập. Quan trọng hơn, đó là cách để chúng ta đền đáp công ơn sinh thành, dưỡng dục.
Vì vậy, mỗi người con hãy luôn trân trọng những hy sinh của cha mẹ và hành động từ những việc nhỏ nhất để bù đắp cho công lao trời biển ấy.