Đọc văn bản sau và thực hiện yêu cầu:
(Lược dẫn: Con Mực là con chó có nhiều tật xấu. Người ta đã định giết thịt nó, nhưng vì nhiều lí do nên ngày xử con Mực liên tục bị hoãn lại. Cuối cùng, người ta quyết định sẽ giết con Mực để mừng người con trai tên Du xa nhà nhiều năm nay mới trở về).
Bữa ăn xong, con Hoa cầm bát cơm ra: một tay nó xách cái thúng như để rồi xếp bát. Thấy được ăn, tất cả thú tính của con Mực hoàn toàn nổi dậy. Nó nhảy tới vẫy đuôi hếch mõm nhìn và đợi. Cơm vừa đổ xuống nó vội vàng chúi mõm ăn ngay. Miếng chưa qua cổ thì cái thúng đã chụp quanh trên mình. Nó rít lên, vùng mạnh; nhưng Hoa đã tì cả người lên cái thúng rồi, và con Mực bị thu gọn ở trong vừa vặn đến nỗi không còn giẫy và kêu được. Lũ trẻ con réo ầm lên. Người ta lấy sẵn dao thớt và dây để trói. Phần mở thúng đã đành phải về Du: ông chủ đi vắng, cả nhà chỉ có chàng là đàn ông, mà không lẽ đi mượn hàng xóm trói giùm một con chó đã úp gọn gàng chỉ việc hơi hé cạp thúng lên, hễ chó thò đầu ra thì một đứa em đặt gậy lên cổ nó để chân chàng dận xuống. Nhưng tay chàng thấy run run. Và khi con chó vừa thò đầu ra thì nó quẫy luôn một cái mạnh, vùng ra được. Con Hoa tủm tỉm cười. Lũ em ngơ ngác nhìn theo con chó vừa ẳng ẳng vừa chạy ở ngoài vườn. Còn Du thì mặt đỏ như gấc chín. Chàng thấy mình yếu tay hơn cả con Hoa. Có lẽ nào chàng lại dịu lòng hơn cả một người con gái. Và tự nhiên chàng giận con Mực. Người ta còn lo con Mực sợ hãi mà đi mất. Quả nhiên suốt ngày hôm ấy nó không về. Nó vẩn vơ vườn hàng xóm, lẩn lút như một con chó trước khi hóa dại.
Người ta tưởng đã mất toi. Nhưng tối hôm ấy nó lần vào gầm giường rồi Du lại nghe thấy cái thứ tiếng gà gáy của nó rít lên ở phía ngõ.
Sáng hôm sau nó vẫn bỏ cơm. Trưa cũng thế. Và cứ thấy bóng người lại cúp đuôi chạy mất. Du thương hại sai người đem cơm đổ ra vườn. Một lúc sau Mực lại gần. Nó trông trước trông sau, đưa mõm rê trên những hạt cơm rồi vô cớ giật mình chạy thẳng. Có lẽ cái kỷ niệm khủng khiếp vừa lóe ra và đập mạnh vào thần kinh nó như luồng điện. Du thấy bồn chồn và vẩn vơ: thương, hối hận hay là thẹn.
Sau cùng thì chàng bực mình: chàng nhận ra rằng một con chó đã làm mất sự bình tĩnh của tâm hồn chàng. Và đột nhiên chàng muốn giết con Mực lắm. Chàng muốn có đủ can đảm để giết người. Phải dám giết mà không run tay khi cần phải giết. Còn làm được trò gì nữa nếu chỉ giết một con chó mà tim cũng đập?
Sự do dự đã hết rồi. Khi có một ý định thì ý định ấy chóng thành mạnh mẽ. Du thấy lòng cứng cỏi. Ðã có lúc chàng tưởng đến cái thú dí con dao vào súc thịt giẫy lên đành đạch để máu ấm phọt vào tay. Và chiều hôm ấy khi thấy con chó ở vườn thì chàng gần như mừng rỡ. Con vật khốn nạn đói và sợ đã mệt lử đi rồi. Nó hiện ngủ bên bờ giậu. Du cầm cái gậy to rón rén lại gần. Nhưng giơ gậy lên chàng bỗng thấy tim run một cái. Chàng tưởng như ngạt thở và ngừng lại một giây để nhìn con chó. Giấc ngủ của nó có lẽ đầy ác mộng vì thỉnh thoảng khắp mình nó lại giật lên. Du thấy lòng quả quyết tiêu tán hết. Nhưng con chó bỗng giật mình. Du hoảng hốt thẳng cánh vụt mạnh trên mình nó, bụng nó thót hẳn vào rồi lại phình ra như một khối cao su. Nó rống lên gượng dậy loạng choạng mấy vòng rồi chui bừa qua giậu trong khi Du vụt cuống cuồng theo xuống đất… Ðêm đã khuya. Du lại nghe tiếng Mực rống lên. Chàng thấy toát mồ hôi và nhất định không giết con chó nữa.
Nhưng trời gần sáng chàng còn đương mơ mộng, thì đã nghe tiếng Hoa gọi cuống cuồng lên. Con vật khốn nạn không biết mỏi mệt thế nào mà ngủ quên đi ngay ở giữa sân để đến nỗi bị Hoa úp được. Lần này thì người ta cẩn thận hơn. Hai ba người nắm vào hai đầu gậy tre ngáng sẵn bên cạnh thúng rồi Hoa mới hơi hé miệng thúng lên. Thấy sáng con Mực nhô ra ngoài cái mõm ướt phì phì. Hoa nhích lên tí nữa nhưng một cái gối đã tì sẵn trên thúng. Mực lách cả cái đầu ra. Cái gậy đè mạnh xuống. Con vật khốn nạn không còn kịp kêu.
– Ðè chặt, thật chặt, đừng buông nó ra nó cắn đấy!
Du kêu lên như thế nhưng tiếng chàng đã hơi run run. Con chó phì một cái nữa: hơi thở mới thoát ra một nửa bị tắc. Cái gậy đè sát đất, mắt nó trợn lên. Lòng đen ươn ướt cứ đờ dần rồi ngược lên lần một nửa vào mí trên. Lòng trắng đã hơi đục. Lúc Hoa trói xong cả chân trước, chân sau và buộc mõm rồi thì con chó đã mềm ra không còn cựa quậy nữa.
Du nghẹn ngào nén khóc…
(Trích Cái chết của con Mực, Tuyển tập Nam Cao, Nxb Văn học)
Các câu hỏi đọc hiểu
Câu 1. Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba.
Câu 2. Truyện ngắn được kể chủ yếu từ điểm nhìn của nhân vật Du. Mọi diễn biến đều xoay quanh diễn biến nội tâm và hành động của nhân vật này khi đứng trước tình huống giết con Mực.
Câu 3. Lời kể trong truyện bao gồm lời người kể chuyện (miêu tả diễn biến, hành động, tâm lí) và lời nhân vật (các câu thoại trực tiếp như “Đè chặt, thật chặt, đừng buông nó ra nó cắn đấy!”).
Câu 4. Những câu văn:
“Bữa ăn xong, con Hoa cầm bát cơm ra: một tay nó xách cái thúng như để rồi xếp bát. Thấy được ăn, tất cả thú tính của con Mực hoàn toàn nổi dậy. Nó nhảy tới vẫy đuôi hếch mõm nhìn và đợi.”
→ Đây là lời của người kể chuyện, chứ không phải lời nhân vật.
Câu 5. Tình huống truyện: Việc cả nhà định giết con chó Mực để đãi Du – từ đó bộc lộ thái độ và tâm trạng phức tạp của nhân vật trước ranh giới giữa nhẫn tâm và lương tri.
Câu 6. Nội dung đoạn trích: Kể về quá trình tìm cách giết con Mực và diễn biến tâm lý đầy mâu thuẫn của Du – từ thương hại đến bực tức, từ quyết tâm đến chùn bước – cuối cùng là sự nghẹn ngào đầy day dứt.
Câu 7. Chi tiết miêu tả Du khi để con Mực chạy thoát ở lần bắt thứ nhất:
-
“Tay chàng thấy run run”
-
“Mặt đỏ như gấc chín”
-
“Chàng thấy mình yếu tay hơn cả con Hoa”
→ Những chi tiết này thể hiện sự lúng túng, xấu hổ và mất tự tin của Du.
Câu 8. Nhân vật Du là người như thế nào?
→ Du là người có lòng trắc ẩn nhưng thiếu bản lĩnh, dễ bị giằng xé giữa lí trí và cảm xúc, không đủ can đảm để dứt khoát trước điều mình cho là đúng.
Câu 9. Thông điệp Nam Cao gửi gắm:
→ Con người không nên hành động theo bản năng bầy đàn hay sự cổ vũ của đám đông, mà phải lắng nghe tiếng nói của lương tri và lòng nhân ái.
Câu 10. Bài học rút ra:
→ Trong cuộc sống, đôi khi chỉ một hành động nhỏ cũng đủ phản chiếu nhân cách thật của một con người. Ta cần biết đặt mình vào nỗi đau của sinh vật yếu đuối, từ đó sống nhân hậu và có trách nhiệm hơn.
Câu 11. Suy nghĩ về vai trò của tình yêu thương (5–7 dòng):
Tình yêu thương là sợi dây gắn kết con người lại với nhau, khiến cuộc sống trở nên ấm áp và có ý nghĩa hơn. Khi biết yêu thương, ta không chỉ mang niềm vui đến cho người khác mà còn cảm thấy tâm hồn mình thanh thản. Một người có lòng trắc ẩn sẽ luôn mạnh mẽ hơn kẻ chỉ biết hành động mù quáng. Yêu thương đúng lúc có thể cứu rỗi một sinh mạng, và cũng cứu rỗi chính tâm hồn ta. Bởi vậy, sống là phải biết yêu thương.
📚 Ghi chú bản quyền & lời cảm ơn
Tất cả tài liệu trên website được sưu tầm & tổng hợp từ nhiều nguồn công khai trên Internet nhằm hỗ trợ học tập và chia sẻ kiến thức.
Nếu bạn là tác giả và không muốn tài liệu xuất hiện ở đây, vui lòng liên hệ để mình gỡ ngay. Email: mrcao.aof@gmail.com
☕ Nếu thấy tài liệu hữu ích, bạn có thể ủng hộ mình 1 ly cà phê để duy trì server!
(Hoàn toàn tự nguyện — cảm ơn bạn!)
