Đề thi và HDC Olympic môn Văn dành cho THCS lần thứ 2 chuyên Hạ Long ngày thi 30/3/2025
I. ĐỌC HIỂU (4,0 điểm)
Đọc văn bản sau:
THỎ RAGU
Lưu Quang Minh (*)
Tóm lược phần đầu: Bà bảy mươi tuổi, sống cùng con trai, con dâu và cháu nội nhưng thường xuyên trong căn cô đơn vì ai cũng bận rộn. Một hôm đi chợ, bà gặp chú bé với đôi mắt ươn ướt, ánh nhìn đăm đăm, nơi bà mua một con thỏ gãy xương, lông xộc xệch, xơ xác. Nghĩ thế nào, bà lại quyết định mua con thỏ mang về nhà.
Con thỏ này không đẹp. Đã thế, nó còn có vẻ hư hỏng đâu. Thỏ phải lông màu trắng, tai dài kia. Ai lại đem thứ mặt động, nhìn xa cứ tưởng chuột cống. Chẳng thể nào con thỏ này một phen hài hùng, suýt chút đã giơ cày đạp chết toi con vật lạ ấy, may bà ngăn kịp. Bà đã định lên tiếng la mắng người phân minh, trách phát. Bà cũng biết nó sẽ chết vẫn bà đã chịu dừng.
Sao cũng được, bà nghĩ, để gì đã trót đem về.
– Mẹ định nấu thỏ Ragu à?
Có thịt đâu mà làm. Bà gật cho chiếu lệ. Bà già nên lẩn thẩn mất rồi. Con dâu còn nói luyên thuyên thêm một lúc. Bà bảo với nó là bà sẽ nuôi. Sau cùng bà bỏ tạm thỏ đen vào hộp các-tông cạnh góc bếp, xem như cái chuồng. Từ hôm ấy mỗi sáng ngoại việc đi chợ mua đồ ăn cho cả nhà, bà không bao giờ quên mua thêm một cũ cà rốt, lâu lâu nửa bắp cải, rau muống bà đều dành cho thỏ Ragu phần thật to.
– Ăn no chóng lớn, Ragu ơi Ragu ạ.
Nghiễm nhiên tên nó là Ragu, một món ăn khoái khẩu. Mỗi buổi chiều như thể bà ngồi đón gió, không còn đến lẹt mình. Thỏ Ragu gặm gặm cũ cà rốt, liếc chuột chạy trên mái nhà. Bà vuốt lên vai nó, xong lồng nó thỏ, người như được xoa dịu. Thỏ ít khi kêu, nếu có cũng là những âm thanh rất khẽ, lạ, ngắt, chợt vơi, như thì thầm, như nói đỡ: “hiền như nó”, “nhát như thỏ đen”, đều là các cụm từ miêu tả kẻ nhu nhược và hèn hạ.
Chẳng biết thỏ nhiên vì sao bà lại yêu thì như thế. Bà thèm được ôm thằng cháu trai vào lòng, xoa đầu, nghe kể nó đi học thế nào. Nhưng thằng nhỏ cứ khư khư cái điện thoại, không để ý tới bà. Bao lâu rồi. Bà lặng rồi, không nhớ nữa. Cháu trai đôi khi len lén nhìn bà, có vẻ áy náy, nhưng lại lờ, lẩn tránh. Nó đi học về là chạy tọt vào phòng, chốt cửa, cắm đầu vào màn hình, quên cả chào bà. Nó hầu như chỉ mở miệng khi bị mẹ bắt chào bà hoặc trong các bữa cơm. Ngồi đối diện, nhìn nó gắp đồ ăn, bà thấy mỏi cổ.
– Mẹ ơi, hôm nay nhà mình ăn thịt thỏ nhé, đã lâu lắm rồi chưa ăn thịt thỏ. Con nhớ món thỏ ragu mẹ làm lắm. Bà thấy mọi người đều hưởng ứng. Không ai để ý, bà đờ người ra. Từ bữa dặn chồng nhúng Ragu trong nước sôi, cạo lông, róc thịt rồi nấu nồi ragu đầu tiên, bà chưa từng nấu thịt thỏ lần nào nữa. Bà không nhớ từ bao giờ Ragu thành người bạn bầu bạn. Bà bảo với con dâu rằng thỏ mẹ nuôi, đừng động vào. Bà đem Ragu giấu trong chạn bếp, trùm kín bằng chăn cũ. Ragu ạ, Ragu nghe chăng, cháu bà đòi ăn thịt bé ta xa lạ lắm đấy. Bà vẫn nghĩ người như Ragu, chẳng như chuột như mèo, chỉ cần tin sẽ hiểu.
– Không phải đâu, Ragu ạ!
Bà cho Ragu ăn ít đồ thừa. Bà xé từng lá, đưa tận miệng Ragu. Hồi xưa bà cũng đặt từng muỗng cơm vào miệng cháu như thế. Giờ nó lớn, nó bận nên chẳng nhìn bà nữa. Cháu ngoan, nhớ ăn đi cháu. Ngoan nào, ăn đi… Ragu ham ăn lắm. Xơi hết lá này tới lá khác. Chưa bao giờ nó xé ăn lười. Ăn nhiều thế, béo lắm rồi ấy nhé. Chợt bà sững lại. Cái nồi Ragu. Nó vẫn ở đó. Bà nói với nội nghĩ nghỉ khỏi. Bà nhấc Ragu lên, ôm vào lòng. Con dâu rửa khô nồi. Nó nói rõ ràng:
– Mẹ ơi, làm thịt đi!
Tải file đầy đủ